Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Một mình em đến lớp

Hôm nay vợ đi học nên dậy từ sớm tinh mơ trời mù sương hay là khói thuốc anh... Đặt nồi cơm nguội lên hâm, hâm thức ăn và tranh thủ đem đồ bỏ vào máy giặt giặt. 
Cái việc ăn sáng, nhất là ăn cơm nguội, là một cực hình khi ở nhà với mẹ. Giờ sang đây, phở, bún, hủ tíu không có trọng lượng với quãng đường bộ hành dài tít tắp. Mình không vì mình thì Trời chu đất diệt nên vợ nhanh chóng dứt điểm chén cơm đang bốc khói rồi khăn gói đến trường.

Đối diện cổng nhà có trạm xe buýt, đi và về xe đều dừng trước cổng. Vấn đề khó khăn trước mắt là vợ sẽ đi xe số mấy và sẽ làm gì khi lên xe để được đi đến đúng nơi cần đến. Cùng với vợ còn có mấy cô, mấy chị cùng đứng đợi xe buýt. Vợ muốn hỏi nhưng mà không biết nói làm sao, mà ở đây người ta lạnh lùng với nhau, người đứng cạnh người mà như bộ sưu tập tượng đá. Thôi thì thương mình như thể thương thân, cũng đành làm liều giở sổ tay ra đưa cho chị kia xem cái địa chỉ trường học mà đêm qua chồng tỉ mỉ ghi chép cho vợ rồi nói "Lotter Mart". Nghe vợ nói, chị ấy hỏi lại "Lốt-te Ma-thừ". À à, người Hàn tách chữ T ở cuối từ thành một từ riêng biệt. Vợ gật đầu xác nhận và chị ấy nói đi với chị ấy. 

Xe buýt đến, mọi người lần lượt bước lên xe. Việc đầu tiên là trả tiền xe. Có hai hình thức trả tiền xe: một là bỏ tiền xu vào thùng ngay sát bên chỗ ngồi của bác tài; hai là áp thẻ xe buýt vào cái máy đọc ngay kế bên thùng tiền. Thẻ xe buýt ở đây giống như thẻ cào điện thoại di động ở bên Việt Nam. Hôm qua vợ nhìn thấy chồng mua cái thẻ khoảng bốn, năm ngàn gì đó rồi nạp vào 30,000won. Áp thẻ xong, một chị khác nhắc vợ báo cho bác tài điểm đến. Đến nơi, chị khi nãy nhắc vợ xuống xe và chỉ cho vợ cách áp thẻ ở lối đi xuống trước khi xuống xe. Nếu không làm như vậy thì tiền trong thẻ sẽ bị trừ cho quãng đường dài hết tuyến đường. 

10 giờ học, ngồi đợi ở trạm xe buýt từ lúc 9 giờ 10 phút đến 9 giờ 27 phút, nắng đã vàng, người đã cởi gần hết các lớp áo mà không thấy xe buýt cho chuyến tiếp theo đâu hết cả. Chồng có dặn dò là đi xe taxi, nhưng với bản tính thích tìm hiểu nên nó quyết định đi bộ quãng đường đến trường còn lại. Quãng đường dọc theo sườn đồi với không khí trong lành và hoa cỏ bên đường thật lãng mạn. Hàng thông xanh như Đà Lạt, ngôi nhà dưới chân cầu, những chùm cà dại, những khóm cúc trắng ... đẹp như tranh. 






Kia rồi, Dangjin City Hall kia rồi! Vậy là sắp đến trường rồi. 


Vợ vốn đi nhanh, nhưng mải mê bứt bông bắt bướm nên thời gian đi mất hết 45 phút và 10 giờ 8 phút mời đến cổng trường. Lững thững bước vào trường, chợt nghe thấy "Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu không khóc nhè...", nước mắt trực trào. Tôi đang ở đâu đây? À, tại Trung tâm Hỗ trợ Gia đình đa văn hóa có nhà trẻ giúp cho bé phát triển song ngữ tiếng của cha và tiếng của mẹ. Hôm nay, có một nàng dâu Việt đưa mẹ chồng đến trung tâm cho biết con dâu mình đã học được gì. Còn ở lớp học, cô giáo dạy học bài mới về chủ đề xe cộ, cách thức đi xe và giao tiếp khi đi xe sau khi ôn bài, dạy từ mới và kiểm tra chính tả. Vợ phát hiện có thêm hai sắc tộc nữa là Trung Hoa và Nê-pan. Cô bạn người Nê-pan ngồi kế bên khen vợ viết chữ tốt vì cô đọc đến đâu, vợ viết chữ ngay đến đó dù chỉ có hiểu mỗi một từ khoai lang.



Hết giờ học. Vợ vội chạy sang văn phòng để hỏi cách đi xe buýt về nhà. Bước chân vào phòng, nhìn thấy ngay một nàng trong trang phục áo dài truyền thống Việt Nam, hỏi han mới biết nàng vừa dạy ở lớp thiếu nhi Việt Nam. Các bạn đã giúp vợ tìm bến xe buýt, cũng phải đi ngược lại con đường lúc nãy. Ta lại bứt bông bắt bướm. 


Trên đường về, nghĩ rằng phải băng qua bên kia đường nên vợ đã dừng lại ở một đoạn có lối đi dành cho người đi bộ băng qua đường. Ngồi đợi ở cái bục nhỏ chờ đợi hoài mà đèn vẫn cứ đỏ. Nhìn thấy cái bảng nho nhỏ có ngón tay chỉ trỏ, bên dưới có một thiết bị như chuông cửa. Chắc là bấm cái này để xin đường? Bấm. Ơ mà, lỡ đó là cái dùng để báo tai nạn thì sao?!?!?! Thôi kệ, nếu như vậy thì được đưa về nhà an toàn.


Vừa dứt suy nghĩ thì đèn xanh sáng lên. Vợ băng qua đường tiếp tục lang thang bứt bông bắt bướm ... nào là hoa cải, nào là hoa ngô, còn có cả bồ công anh nhưng mà chỉ có vài hoa bí được hái cùng với đọt xanh cho bữa ăn trưa nay. Sau một hồi tìm kiếm với sự lo lắng của chồng và chị chồng cùng với sự giúp đỡ của những người Hàn Quốc tốt bụng thì vợ cũng tìm ra bến xe buýt và xe buýt để về đến nhà với một bữa cơm trưa đậm đà.

Ngày 10/10/2013
https://www.facebook.com/phamhonghoavn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét