Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Xin tri ân, xin tri ân, con cảm ơn người!

Thấm thoát đã một tháng. Thời gian trôi thật nhanh. Bao nhiêu ngày cùng với bao nhiêu người đã cùng chung tay, chung lòng cho giờ phút trọng đại của một đời người con gái thật lung linh, thật long lanh.
Ngồi xem từng tấm ảnh rồi tự khen mình "Ôi, sao mình đẹp thế?! Ôi, sao mình hạnh phúc thế?!", rồi lại có chút ghen tị "Ôi, sao đám cưới mình mà mọi người chụp hình nhiều hơn mình luôn.". Rất rạng rỡ và tươi tỉnh, không mơ màng như nhân vật chính. Ai cũng rất vui, rất mừng vì bao mong chờ ngày nó được làm cô dâu, được yên bề gia thất nay đã thành hiện thực. Nhưng có ai biết được nó trong bộ áo cưới tinh khôi là một thân xác rã rời từ đầu đến chân.
Để chuẩn bị cho ngày cưới, nó đã phải gồng mình vượt qua những áp lực từ mọi hình thức của những người thương, kẻ ghét trong một thời gian dài. Mọi việc tưởng chừng đã êm xuôi, ngày cưới cận kề, mọi việc cơ bản đã hoàn thành. Tối hôm trước ngày cưới, chú rể tổ chức sinh nhật cho cô dâu, đó cũng là hình thức của tiệc từ giã độc thân cho nó. Đúng giờ, bạn bè đến đủ mà không thấy hai đứa có tên trên ổ bánh sinh nhật đâu hết. Bọn nó đang tất tả, đứa ở nhà nấu cháo, đứa ở khách sạn lo cho anh rể từ Hàn Quốc sang dự đám cưới bị trúng thực khi đi tham quan Mekong Delta. Bữa tiệc vẫn diễn ra nhưng chỉ có cái ổ bánh được chụp hình. Đánh nhanh, rút gọn để nó chạy vội vào bệnh viện làm dâu. Người em chuyên phụ trách thông ngôn cũng đã đuối sức vì cả ngày hộ tống gia đình trong chuyến tham quan. Gần mười hai giờ đêm rồi, nó nghĩ ra một cách. Nó nhờ em viết ra phiên âm tiếng Hàn của những triệu chứng đau để nó ứng phó. Mọi hình thức thăm khám của bác sỹ đã có kết quả, anh rể cũng đã không còn đau quằn quại nữa, nó cũng đã lo bữa ăn tối cho mọi người xong rồi. Cũng đã hơn một giờ khuya, chị gái bảo hai đứa nó về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai. Ở nhà, mẹ nó sốt ruột lo cho con gái quần quật suốt cả mấy tuần nay lo cho đám cưới đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Về đến nhà, hơn hai giờ, chỉ có thể nhận biết là nhà mình có nhiều hoa và ghế, bọn nó chất chồng lên nhau. Rửa mặt, rồi thiếp đi nhưng vẫn kịp có mặt tại khách sạn lúc năm giờ sáng để cùng chú rể đi bệnh viện đón anh rể về.
Họ hàng được thông báo tám giờ sáng gia đình cử hành Lễ Gia Tiên tại gia và đã tề tựu đông đủ. Đúng giờ, cô dâu thất thểu về đến nhà sau cú ngã nhào đập răng xuống đất, hai đầu gối đu theo hòng cứu răng nhưng chịu chung số phận. Đầu gật, miệng cười chào nhưng không nhớ ai với ai hết ngoài @Bao Nguyen phụ trách trang điểm, anh @Cao Xuân vinh và em @Henry Phạm, @Will Smith lo chụp hình, @Chuot single và @Thu Phan lo giữ trẻ, @Chau Phuc Do lo quán xuyến chung. À, còn cái cổng hoa rất đơn giản, rất truyền thống và rất riêng do vợ chồng @Chau Tran & @Hữu Tường lương thiết kế và thực hiện cũng đã hoàn thành. Bấy giờ, trong đầu nó chỉ muốn buổi lễ diễn ra nhanh chóng cho nó được ngủ, ai chê ai trách gì cũng kệ. Ngủ là trên hết. Vì đối với nó như vậy là đã quá hạnh phúc: chị gái tặng áo cưới, chị gái khác đích thân tìm mua và trang trí gối để nhẫn cưới khi làm lễ ở nhà thờ, anh trai tặng hoa cưới và hoa để bàn thờ thật lộng lẫy, các mẹ ở mái ấm Mai Tâm tặng xe hoa, bạn @Judy Ha Do cho mượn váy cưới đãi tiệc, nàng Wendy Hà Tăng thêu tặng váy cưới ... và đặc biệt là Giấy chứng nhận Đức giáo hoàng Francise ban phép lành cho cuộc hôn nhân này. Và rồi, các nghi thức cũng đã diễn ra. Nhà thờ được trang trí cho Thánh lễ hôn phối của nó đẹp ngoài sức tưởng tượng và mong đợi của nó. Ca đoàn hát quá hay! Và ... những người mà nó không dám nghĩ là họ quan tâm đến nó đã đến chúc mừng cho vợ chồng nó; và ... những người mà nó chỉ cầu mong họ đến với nó trong tình thương thôi vì họ quá nghèo, nhưng lại có những món quà rất đáng yêu dành cho nó ... và họ hàng, người thân cùng những bạn bè từ phổ thông, từ Đại học, anh chị em đồng nghiệp trong ngành sách, báo, và bạn bè trên Facebook và ngoàidđời cũngdđã đến chúc phúc và chung vui với vợ chồng nó và gia đình.
Giờ đây, nó chẳng biết nói gì hơn ngoài việc mượn lời một bài hát xin kính gửi đến tất cả:
"Xin tri ân, xin tri ân, con cảm ơn người.
... Hôm nay đây, như hôm qua, mai này vẫn thế."
~ Dangjin, Korea - 15/10/2013 ~
 https://www.facebook.com/phamhonghoavn

Một mình em đến lớp

Hôm nay vợ đi học nên dậy từ sớm tinh mơ trời mù sương hay là khói thuốc anh... Đặt nồi cơm nguội lên hâm, hâm thức ăn và tranh thủ đem đồ bỏ vào máy giặt giặt. 
Cái việc ăn sáng, nhất là ăn cơm nguội, là một cực hình khi ở nhà với mẹ. Giờ sang đây, phở, bún, hủ tíu không có trọng lượng với quãng đường bộ hành dài tít tắp. Mình không vì mình thì Trời chu đất diệt nên vợ nhanh chóng dứt điểm chén cơm đang bốc khói rồi khăn gói đến trường.

Đối diện cổng nhà có trạm xe buýt, đi và về xe đều dừng trước cổng. Vấn đề khó khăn trước mắt là vợ sẽ đi xe số mấy và sẽ làm gì khi lên xe để được đi đến đúng nơi cần đến. Cùng với vợ còn có mấy cô, mấy chị cùng đứng đợi xe buýt. Vợ muốn hỏi nhưng mà không biết nói làm sao, mà ở đây người ta lạnh lùng với nhau, người đứng cạnh người mà như bộ sưu tập tượng đá. Thôi thì thương mình như thể thương thân, cũng đành làm liều giở sổ tay ra đưa cho chị kia xem cái địa chỉ trường học mà đêm qua chồng tỉ mỉ ghi chép cho vợ rồi nói "Lotter Mart". Nghe vợ nói, chị ấy hỏi lại "Lốt-te Ma-thừ". À à, người Hàn tách chữ T ở cuối từ thành một từ riêng biệt. Vợ gật đầu xác nhận và chị ấy nói đi với chị ấy. 

Xe buýt đến, mọi người lần lượt bước lên xe. Việc đầu tiên là trả tiền xe. Có hai hình thức trả tiền xe: một là bỏ tiền xu vào thùng ngay sát bên chỗ ngồi của bác tài; hai là áp thẻ xe buýt vào cái máy đọc ngay kế bên thùng tiền. Thẻ xe buýt ở đây giống như thẻ cào điện thoại di động ở bên Việt Nam. Hôm qua vợ nhìn thấy chồng mua cái thẻ khoảng bốn, năm ngàn gì đó rồi nạp vào 30,000won. Áp thẻ xong, một chị khác nhắc vợ báo cho bác tài điểm đến. Đến nơi, chị khi nãy nhắc vợ xuống xe và chỉ cho vợ cách áp thẻ ở lối đi xuống trước khi xuống xe. Nếu không làm như vậy thì tiền trong thẻ sẽ bị trừ cho quãng đường dài hết tuyến đường. 

10 giờ học, ngồi đợi ở trạm xe buýt từ lúc 9 giờ 10 phút đến 9 giờ 27 phút, nắng đã vàng, người đã cởi gần hết các lớp áo mà không thấy xe buýt cho chuyến tiếp theo đâu hết cả. Chồng có dặn dò là đi xe taxi, nhưng với bản tính thích tìm hiểu nên nó quyết định đi bộ quãng đường đến trường còn lại. Quãng đường dọc theo sườn đồi với không khí trong lành và hoa cỏ bên đường thật lãng mạn. Hàng thông xanh như Đà Lạt, ngôi nhà dưới chân cầu, những chùm cà dại, những khóm cúc trắng ... đẹp như tranh. 






Kia rồi, Dangjin City Hall kia rồi! Vậy là sắp đến trường rồi. 


Vợ vốn đi nhanh, nhưng mải mê bứt bông bắt bướm nên thời gian đi mất hết 45 phút và 10 giờ 8 phút mời đến cổng trường. Lững thững bước vào trường, chợt nghe thấy "Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu không khóc nhè...", nước mắt trực trào. Tôi đang ở đâu đây? À, tại Trung tâm Hỗ trợ Gia đình đa văn hóa có nhà trẻ giúp cho bé phát triển song ngữ tiếng của cha và tiếng của mẹ. Hôm nay, có một nàng dâu Việt đưa mẹ chồng đến trung tâm cho biết con dâu mình đã học được gì. Còn ở lớp học, cô giáo dạy học bài mới về chủ đề xe cộ, cách thức đi xe và giao tiếp khi đi xe sau khi ôn bài, dạy từ mới và kiểm tra chính tả. Vợ phát hiện có thêm hai sắc tộc nữa là Trung Hoa và Nê-pan. Cô bạn người Nê-pan ngồi kế bên khen vợ viết chữ tốt vì cô đọc đến đâu, vợ viết chữ ngay đến đó dù chỉ có hiểu mỗi một từ khoai lang.



Hết giờ học. Vợ vội chạy sang văn phòng để hỏi cách đi xe buýt về nhà. Bước chân vào phòng, nhìn thấy ngay một nàng trong trang phục áo dài truyền thống Việt Nam, hỏi han mới biết nàng vừa dạy ở lớp thiếu nhi Việt Nam. Các bạn đã giúp vợ tìm bến xe buýt, cũng phải đi ngược lại con đường lúc nãy. Ta lại bứt bông bắt bướm. 


Trên đường về, nghĩ rằng phải băng qua bên kia đường nên vợ đã dừng lại ở một đoạn có lối đi dành cho người đi bộ băng qua đường. Ngồi đợi ở cái bục nhỏ chờ đợi hoài mà đèn vẫn cứ đỏ. Nhìn thấy cái bảng nho nhỏ có ngón tay chỉ trỏ, bên dưới có một thiết bị như chuông cửa. Chắc là bấm cái này để xin đường? Bấm. Ơ mà, lỡ đó là cái dùng để báo tai nạn thì sao?!?!?! Thôi kệ, nếu như vậy thì được đưa về nhà an toàn.


Vừa dứt suy nghĩ thì đèn xanh sáng lên. Vợ băng qua đường tiếp tục lang thang bứt bông bắt bướm ... nào là hoa cải, nào là hoa ngô, còn có cả bồ công anh nhưng mà chỉ có vài hoa bí được hái cùng với đọt xanh cho bữa ăn trưa nay. Sau một hồi tìm kiếm với sự lo lắng của chồng và chị chồng cùng với sự giúp đỡ của những người Hàn Quốc tốt bụng thì vợ cũng tìm ra bến xe buýt và xe buýt để về đến nhà với một bữa cơm trưa đậm đà.

Ngày 10/10/2013
https://www.facebook.com/phamhonghoavn

Ngày đầu tiên đi học

Tối hôm trước, chồng đi làm về rồi nói ngay với vợ "Vợ ơi, ngày mai chồng nghỉ ở nhà, chồng đưa vợ đến trường học tiếng Hàn." Vợ suy đoán chắc là ngày mai là ngày mưa.
Đúng là ngày mưa! Kế hoạch của chồng là sẽ cùng vợ đi xe buýt đến trường để vợ sau này biết cách tự đi. Nhưng trời mưa nên chồng quyết định lái xe đưa vợ đi theo tuyến đường của xe buýt. Vợ ngồi trên xe ngủ ngon lành (năng khiếu của nàng mà). 

Đến trường. Cái tòa nhà to, cao, đẹp như là tòa nhà Metropolitian ở Sài Gòn á. Trên lối đi vào tòa nhà, nhìn thấy một bóng hồng rất A-Na-Mít, vợ chụp lấy ngay:
- Chào chị, chị có phải là người Việt Nam không?
Cái tiếng mẹ đẻ nó thiêng liêng vô cùng. Nó nồng nàn như dòng máu đang chảy trong thân thể mỗi người và truyền lên ánh mắt nhìn nhau. Ánh mắt của đồng hương khi ở nơi xa quê hương nó khác lắm, sao sao í.
- Đúng rồi.
Không để cho nàng ấy kịp nói thêm, vợ hỏi tiếp:
- Mình tên Hồng Hoa. Mình mới qua đây. Mình đang tìm lớp học tiếng Hàn. Chị chỉ giúp mình nhé!
Chị ấy chào hỏi hai vợ chồng rồi dẫn hai vợ chồng lên một văn phòng. À thì ra đây là Trung tâm Hỗ trợ Gia đình da đa văn hóa tại thành phố Dangjin. Hôm qua, chồng làm ở công trình đối diện nên ngay lập tức đưa vợ đến đây học.
Sau khi hoàn tất các thủ tục một cách đơn giản thì vợ được tống vào lớp học ngay vì lớp vừa được khai giảng hai ngày. Hai vợ chồng này đụng vào đâu thì đều là vừa kịp lúc. Vợ đi học, chồng đi đâu đó 12 giờ quay lại đón vợ.


Bước vào lớp, chỉ còn cái bàn cuối ở góc phòng là không ai ngồi. Từ góc độ này, ánh mắt vợ lan tỏa khắp cả phòng: Cô giáo là người Hàn chỉ nói tiếng Hàn; các bạn đồng môn thì gồm hai sắc tộc: Việt Nam và Phillipin, đều đang nói tiếng Hàn trôi chảy. Cô giáo nhìn thấy có đứa ngơ ngác nên đưa cho quyển sách. 

 

Nhìn thấy trên bảng có số nào, nó giở trang số đó. Giàng ơi! - muốn hét toáng lên khi nhìn thấy trong sách chỉ có duy nhất Hàn ngữ mà không hề có Việt ngữ hay Anh ngữ. Đang định càu nhàu với Chúa sao cứ để con trong trạng thái phải cố gắng quá sức mình thì nghe tiếng ê a rất gần, rồi tiếng oe oe, hị hị ở mấy bàn kia. Ôi, thì ra là mình còn sung sướng chán. Các chị em kia sang đây lâu rồi mới bắt đầu đi học mà còn phải ẳm bồng con theo vào lớp học. Cô giáo rất tâm lý để cho các bé tự do tung tăng đi lại trong lớp học, còn các mẹ thoải mái đi lại trong lớp vừa học vừa chăm con. Và tha hồ uống cà phê nóng nữa. 

Sau hai giờ học, vợ vừa bước chân ra khỏi phòng học đã nghe "cô bảo mẫu" gọi "Chị Hoa ơi, chồng chị đang đợi chị ở đây nè." Chồng đứng ở ngoài hành lang tươi cười nhìn vợ yêu dấu rồi dắt tay nhau ra về. 


Ngoài vợ, còn có vài ba chị em khác được chồng đưa đón vào ngày đầu tiên đi học. Lòng thầm tạ ơn Chúa đã cho con được an lành trong yêu thương; và đặt con vào những tình huống trớ trêu để cho con được trải nghiệm thực tế để con biết cảm thông với những người kém may mắn hơn con
Ngày 09/10/2013.

https://www.facebook.com/phamhonghoavn